Chùm thơ Lê Thị Huệ
Sinh năm 1953 tại Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh. Giáo sư hướng dẫn đại học cộng đồng Evergreen Valley College, San Jose CA. Người chủ trương nhà xuất bản Luỹ Tre Xanh
Nắm Tay Con Đi Biểu Tình
Con trai cao hơn mẹ một trượng trời
Choàng cổ mẹ nhảy với con trên đường phố
Những tiếng hát và thơ giành nhau hò chuyển gió
"Make Peace Not War" [1]
Iraq thì ở xa
Mỹ Ca thì ở gần
Con thì không biết nói
Ú ớ ơ ờ ơ ưm ừm ừm
***
Vọc mái tóc mẹ rồi đứng nghía trời xanh
Con đứng giữa thiên thu ngó một bầy thú dữ
Tranh nhau reo "War Not The Answer" [2]
Hai mẹ con long đong thân thế giữa phố phường
San Francico thành phố điên đi đầy đường
Những nhạc hội hàng trăm nghìn người nhảy múa
Mẹ không biết hát còn con thì không biết nói
Đã nhiều lần nhân loại gọi con một gã điên
***
Con điên ơi của mẹ
Làm sao mẹ có thể biết
Đưá con gái của thừa tự Viet Nam War
Sanh cho đời một thằng con không biết nói
Hôm nay mẹ dắt tay con đi nguyện ước hòa bình toàn thế giới
Ở một thành phố ngầy ngật bóng người điên
Những tiếng la to tuồn vào trong lồng ngực mẹ
"War for People With Limited Language Skills" [3]
....
Chúng ta sắp sập hầm cầu
Iraq War
....
Thổ Âm Chàng
Có những chiều mưa tôi sấp đến
Chàng đứng ngóng tôi ở một bến sông
Soạn hợp âm cho nỗi dịu dàng
Tình yêu giao xoang ngũ vồng phù ảo
Hoa khế và huệ tía
Tôi ôi nồng nàn
Trong nốt nhạc thổ âm chàng
***
Có những chiều mưa tôi đến muộn
Chàng nhóm một que diêm
Soi thư trung hữu nữ nhan như ngọc
Mắt môi tóc B. Khanh
Mưa ảnh trên cuộc đời chàng
Thấm qua giấy
Qua trang thơ chàng
***
Có những chiều mưa tôi không đến
Chàng ngồi chờ tôi suốt một đời
Sung sướng rút bài thơ
Vọng cổ một bài hát
Kiêu hãnh với trái tim tuyệt vời lương thiện
Thi sĩ nào biết
Cả cuộc đời tôi sống và chết
Quẩn theo một câu thơ thứ nhất của chàng
Dừng Ở Đơn Dương Nhớ Một Người Đàn Ông Lương Thiện
Chàng giờ nơi đâu sao im ắng
Ngợp trời gió. Ngợp trời nắng
Mù mịt đỏ. Rú rừng cây cỏ
Phố lủng lỗ. Đường nghiêng úng
Thời gian lịch lậu phế ngỏ
Chuyến xe chậm ngang qua đèo Pren
Tòng teng có gã lơ xe phất phơ ghềnh vó
Ngậm ngùi thương thân người nhẹ như cơn gió
Tôi bị ép cứng giữa xứ sở của bọn khờ ngợp ngật ác
Chợt nhớ người đàn ông đã viết năm nghìn câu thơ tặng tôi thời tuổi trẻ
Và hứa với tôi về một tấm lòng lương thiện
Anh giờ ở nơi đâu ?
1995
Hiện Hữu
Tôi cần mùi thơm của trẻ con trong chiều tháng hai
Khi mùa xuân chín trên những triều tháng giêng mới
Thanh tân da thịt con
Tái sinh nhan sắc tôi
Tôi vỡ trong tiếng cười trẻ thơ
Phì nhiêu vùng ký ức
Ngây thơ về ở mãi với đời
Không lớn dậy
Tôi mở mắt chỉ thấy tôi con gái vô tận
Ngây thơ tôi mỏ đỏ mặt đất
Ngây thơ tôi còi xanh cây kiểng Phù Tang
Ngây thơ tôi con gái đồng trinh
Đồng tính trong mỗi tế bào
Con gái mang thai con trẻ
Xóa nhòa một sự hiện hữu
Thơ ngây
***
Tôi nằm ngoan giữa những người đàn ông
Lông lá họ cứa nứt những đường kinh con gái
Có vết máu rỉ cuối mùa
Nở trong tôi hoa tím bằng lăng miền bụng dưới
***
Nhưng người òa ập tới lõa lồ
Buồm tôi căng nỗi loạn điên nào
Đường nắng bới tróc lóc dặm lòng yếu đuối
Tôi phơi xác thân trên những thập tự
Cứu rỗi hạnh phúc trần gian
Thân nạp thân cho nỗi đói khát
Bầy quỷ dữ trên khoang tàu vượt biên
Tôi mở mắt nằm ngó bầu trời đêm
Nhớ một lời dụ dỗ
Vì bình an của mặt đất
Còn mặt trăng nào lệ chảy của riêng tôi
***
Gió cuốn tôi đi trong những chiều mưa
Khi môi hôn là những nốt nhạc
Những cuộc tình băng ngang những hoàng hôn thơ
Rưới xuống rú rừng hồn em xanh hoang thảo
Hỡi những người đàn ông thượng đế của mọi sáng tạo
Hiện hữu em đam mê anh
Phố mầu có những chàng họa sĩ thổi phồng tôi lên ngôi nữ hoàng
Chút hạnh phúc phù ảo
Có thật như những người đàn ông vạm vỡ dễ thương
Có thật
***
Tôi phải ở lại với họ thôi
Trong ngôi nhà không có cửa sổ
Tù mù tìm kiếm hạnh phúc
Ý nghĩa tôi là sự sinh tồn của họ
Tôi cạn kiệt trong vai trò sinh tồn
Sinh tồn sinh tồn sinh tồn và sinh tồn
Tôi không được quyền già lão
Tôi không được quyền nhăn nheo
Tôi về đâu khi những người đàn ông
Đổi tôn giáo nói về niết bàn và địa ngục
Để tống khứ tôi ở lại mặt đất
Hiện hữu tôi bây giờ là đền miếu ngoài gốc cây phụ
Trên quả đất la liệt tín đồ
Tôi không buồn giải thích
Hỡi các con của mẹ
***
Tôi không cần hiện hữu
Khi tôi còn hoài thai một người đàn ông và một đứa bé
Dừng lại dưới vòm cây đậu phụ nhớ những người đã khuất
Teramachi những ngõ hẹp yên lành
Những hè phố sạch
Linh hồn các ngươi hãy về đây dạo chơi
Có tôi trong chiều nay chào đón
Có tôi trong chiều nay ngồi phơi đời phiêu lạc
Nhớ linh hồn những Việt Nam chết trẻ
Những Nam War đã ám sát tuổi trẻ yêu bọn bạn tôi
Giờ chỉ một mình tôi Vietnamese sống sót
Đi hoang từ lục địa này qua thổ châu nọ
Lang thang mãi thứ đàn bà con gái không quê hương
Tôi ngồi đây chạm phải một hè phố yên
Teramachi chiều hè thoáng
Những Shogun nghĩa địa đã ném đi xa
Những bện tóc đào đất xẻ gỗ Honganji đã nằm ngoài biên giới
Teramachi những chiếc xe đạp nhẹ bay trên nền ong đá
Starsbuck mở ly kem đá đời yên hàn
Tôi còn chờ đợi gì ở nghìn năm sau
Linh hồn chết trẻ bạn tôi hãy mau về đây chơi
Hãy sờ mó tôi bằng tiếng guốc leng keng trong ngõ tối
Hãy ôm tôi ngủ ngáy dưới vòm cây hè tươm ve hót vang
Chiều Tảo Mộ Bon Festival bên giòng kinh Kyoto
Teramachi ôi hãy giúp tôi một nhịp cầu Ô Thước
Những linh hồn trẻ bạn tôi tự tử từng bầy chết sầu sau chiến tranh 1975
Tôi chờ đợi Tháng Tám Festival of Souls trên cõi đời này đã lâu
Tôi rước hồn tôi trước kiệu hồn họ sau
Teramachi đậu xuống như một ngõ mộng
Bia Mũnchen cá sống đầy đĩa đèn lồng bốc hơi Coffe Muse
Những ngõ ngách hoa tím hoa kèn đỏ nở
Những cô gái trẻ da Á trắng cười hàm tiếu shop hoài
Những người đàn ông xách túi hồng hiền không dẫm phải ngón chân tôi son phấn
Thế gian đậu lại trên hè phố sạch
Teramachi làm ơn cho tôi một bờ vai
Cho tôi nhảy đồng cùng những linh hồn bạn tôi đã chết trẻ
Chúng tôi sẽ yêu nhau trên da phố Teramachi yên hàn
O Bon Teramachi
(Nguồn: http://www.gio-o.com)