Trang nhà > Cuộc sống > Hài hước > Kẻ đốt đống rơm (hồi ức IT)
Kẻ đốt đống rơm (hồi ức IT)
Thứ Năm 22, Tháng Giêng 2009
Ảnh: tượng Kẻ đốt đền (Erostrat)
Bọn văn phòng WB đã phong cho tôi là IT Reporter. Anh Quang yêu cầu viết cái
gì đó cho vui. Xin hầu một đoạn hồi ký về đời mình.
Các bạn đã xem kịch Người đốt đền. Anh Erostrad muốn nổi tiếng nên đốt luôn cái
đền để cả nước Thổ Nhĩ Kỳ biết đến mình. Lão IT Hoa lư này cũng từng làm
tương tự nhưng chỉ nổi tiếng được ở vùng Trường Yên, Ninh Bình. Mục Kể
chuyện Hoa Lư xin tặng các bạn chuyện có thật 100%. Các bạn có con nhỏ nên
đọc bài này và dặn hàng xóm không đùa với trẻ con.
Ngày xưa nhà IT ở ngã ba sông cách chỗ ở hiện nay khoảng 500m, lụt
dâng cao thì trèo lên mái. Đây là loại nhà tranh vách đất, cóc nhái chui ra
chui vào thoải mái. Thỉnh thoảng có em rắn cạp nong dài cả mét, vòng eo xinh
đẹp, bụng trắng nõn nà, người mát lạnh, đi tìm chuột trong nhà nhưng không
có, mệt lử lên giường ngủ với IT. Nhà nghèo quá nên chuột không có
gì ăn cũng bỏ đi hết. Bố tôi lên rừng trên tận Hoà Bình kiếm mãi mới được
bè gỗ định làm cái nhà mới cho chắc chắn.
Thuê ông thợ mộc tên là Bường đến "ký kếch" mấy tháng mới xong cái khung
nhà. Ngày ba bữa, cơm ngon, rượu say nên lão càng kéo dài càng tốt. TOR
không rõ ràng, gây lãng phí và tham nhũng - vấn đề lớn của quản lý dự án!
Lúc nào rỗi, IT phải viết đề tài này mới được. Lão ấy hút thuốc lào
mà không có diêm hay bật lửa vì ở quê là thứ luxury lúc đó.
Bố IT vặn cái nùn rơm dài để cháy âm ỷ cả ngày. Lão Bường muốn "ăn" thuốc
lào thì gọi IT mang nùn để lấy lửa. Lớn cỡ bằng hai ông tướng nhà mình hiện
nay (7-8 tuổi) nên rất nghịch. IT thích thổi phù phù cho lửa bốc
lên vào cái đóm, hoặc hít hít cái mùi khói rơm ngày mùa rất thơm. Bắt được
con châu chấu hay cào cào cũng đem nướng ở đó và chén ngon, không đến nỗi
khổ như Nguyễn Đức Thuận "Bất khuất" phải ăn thạch sùng sống.
Bình thường, mẹ của IT vẫn sai con trai mang nùn rơm vùi vào đống
tro trong bếp cho tắt luôn. Một lần, lão thợ mộc ra về và bảo IT "Mày mang
cái nùn này vào bếp hay đưa ra đống rơm kia cất cũng được".
Vì có options (lựa chọn) và muốn thử nghiệm cái mới nên cu IT mang cái nùn
ra đống rơm giúi luôn vào đó. Hắn còn thổi cho nùn cháy to thêm để xem có
"thơm" không vì thấy ông anh hay ngâm nga "Ngồi buồn đốt một đống rơm, Khói
lên nghi ngút chẳng thơm chút nào".
Đống rơm mới đang mùa Hè khô hanh bắt lửa lại có gió nồm Nam thổi mạnh nên
bốc cao ngút trời. Bà già và các anh các chị trông thấy, kêu gào thảm thiết
"Ối làng nước ôi, cứu tôi với, cháy nhà rồi". Cả làng chạy sang giúp, may mà
dập lửa kịp thời, không bị cháy lan sang cái nhà tranh. IT thấy
lửa đùng đùng chạy ra bụi tre sau nhà trốn tiệt.
Cả nhà sau khi chữa cháy xong thì phát hiện ra IT biến đâu mất liền đổ đi
tìm. Nhà cạnh sông nên rất sợ thằng cu lăn xuống chết đuối.
Bụi tre quanh nhà, người ta chôn trộm người chết đói năm 1945 rất nhiều,
thỉnh thoảng vẫn thấy đầu lâu thò ra ngoài. (Sau này, khi chuyển nhà đi, họ
khơi sông thì đào ra khoảng 40 cái tiểu. Nhà tôi nằm trên bãi tha ma...) Bố
mẹ sợ "nhỡ ma lôi đi thì khổ".
Mọi người khóc lóc, hô hoán gọi "ba hồn chín vía cái thằng server hãy up and
running". IT nghe rất rõ nhưng sợ quá không thưa hoặc có thể "ma xui im"
cũng nên.
Gần tối, bác Thiệu ở trọ nhà IT, chuyên làm phòng thuế thu tiền người buôn
vặt trên sông, tìm ra thằng bé đang ngồi thu lu trong bụi tre và lôi cổ về. Bà
già tra hỏi và biết được tại sao, IT suýt bị một trận đòn nên thân. Bác
Thiệu can mãi mới thôi vì bác bảo "nó bé mà biết lựa chọn và thử nghiệm như
thế chắc sẽ nên người". Hôm sau, cả nhà mắng ông thợ mộc "xui dại trẻ con ăn
cứt gà sáp".
Lão ấy tức lắm, đã không nhận lỗi lại còn ngấm ngầm làm mấy cái khung cửa ra
vào vênh váo, sau này không thể nào đóng được cửa - Nhà thầu mất dậy quá.
Mỗi tối đi ngủ, không đóng được, ông già lại lầm bầm chửi "Tiên sư bà nó
chứ, lắp cửa vênh váo thế này, cả lò nhà nó cũng không chốt được" - Công tác
nghiệm thu kém.
Từ đó, IT được mệnh danh là "thằng đốt đống rơm". Bây giờ, nghe
tiếng xe máy babetta bành bạch từ đầu xóm, các cụ bảo nhau "thằng đốt đống
rơm đang về đây". Bác Thiệu tìm ra IT ở bụi tre thường tâm sự với bố mẹ "Nhà
anh chị được mỗi thằng đốt nhà này thôi. Tôi thấy nó rất thích mầy mò đắp lò
đốt than, bốc cứt gà cho vào mẹt, làm cỗ mời tôi. Chắc nó sẽ đi xa đấy". Bác
nói chơi mà có vẻ đúng thật
Thằng bé đốt nhà xấu hổ với làng quê nên bỏ nhà ra đi biệt tăm từ ngày ấy.
Bây giờ IT đã già rồi nhưng ai nói gì vẫn nghe, thế mới lạ. Anh Quang khuyên
viết linh tinh là tôi cầm bàn phím liền à...
Viết lại câu chuyện để trả lời tại sao IT hay viết về Hoa Lư. Bí
danh này do anh Quang đặt đã đi vào nền báo chí Việt nam như một thương
hiệu. Cũng muốn các bạn có chuyện thời thơ ấu nên chia xẻ, viết cho mọi
người đọc vui, giữ "Team Spirit" của IOIT hải ngoại luôn luôn cao như ngọn
lửa đống rơm ngày xưa.
Hoa Lư