Blog Đông Tác

Nguyễn Chí Công, CFLS

Trang nhà > Văn chương > Truyện ngắn > SAY NẮNG

‎Nguyễn Thư

SAY NẮNG

Thứ Năm 21, Tháng Giêng 2016, bởi Cong_Chi_Nguyen

(Thân tặng tôi của chính tôi)

Nàng thực sự không còn biết mình là ai nữa. Nàng hoảng sợ những gì đang trào dâng. Nàng muốn dìm nó lại nhưng hình như mọi cố gắng đều trở nên bất lực. Thế là nàng xách valy vội vã bỏ đi.
Nàng trở về căn nhà nhỏ của mình sau 2 giờ bay. Cảm giác ngột ngạt tan biến khi nàng mở tung ô cửa sổ để mặc những lớp rèm tím bay tung lên trong gió. Nàng ngồi phịch xuống, gục mặt trên chiếc bàn nhỏ màu trắng nhìn ra biển. Nàng muốn quên đi. Muốn chôn vùi. Nàng dằn vặt nguyền rủa mình. Nàng ăn năn, hối hận.
Nàng òa khóc nức nở… …
Chẳng có ai nghe nàng khóc.
Chỉ có mỗi sóng biển mà sóng đã quen với điều này lắm rồi mỗi khi nàng trở về đây một mình.

*****
Hôm ấy nàng nói với chồng sẽ đi Gala 2 ngày nhưng vừa tối trời đã đổ mưa. Mịt mù giữa rừng núi. Nàng vốn yếu đuối nên nhìn mưa như thế này dù vui đến mấy không khỏi có lúc nàng giật mình sợ. Lâu lắm rồi nàng mới chui ra khỏi cái lồng son nên nàng cũng muốn chơi hết mình, nàng hát, nàng nghe bọn bạn khen mình xinh, nàng bốc tay thức ăn và nàng cũng uống một cốc bia nhỏ. Hai má nàng ửng đỏ dưới ánh đèn mờ tối của nhà sàn. Nhưng thỉnh thoảng nàng lại liếc rất nhanh cặp mắt đen thẳm của nàng qua màn mưa và nén một tiếng thở thoảng nhẹ.
Thế mà gã biết.
Gã đón đầu nàng ở đầu hồi nhà lúc nàng đi rửa tay.
Gã đưa cho nàng tờ giấy lau và hỏi nàng có muốn đi cùng gã về không?
Nàng mừng quýnh vì gã với nàng có xa lạ gì đâu. Quen nhau đến nỗi nàng bước lên xe gã mà mồm cứ liến thoắng như đứa bé con ngày nào bị lạc ở chợ Nhà xanh được gã tìm thấy. Nàng yên tâm giao phó tính mạng của mình cho gã giữa đêm đen dày đặc mưa.
Mưa to quá! Chưa bao giờ nàng đi giữa mưa như thế. Nhiều lần nàng đã định bảo gã quay xe lại nhưng con đường đất đỏ đen thui ấy bóp chết ý nghĩ của nàng. Nàng chỉ biết đan hai tay vào nhau ngồi nhìn cái gạt nước khua hết tốc độ.
Gã biết nàng sợ. Gã định nói điều gì đó an ủi nàng nhưng gã thấy thừa.
Gã đánh xe vào vệ đường khi xe ra đến đường cao tốc.
Gã với tay bật một bản nhạc Trịnh và đưa cho nàng cái phone.
Nàng chìm dần vào nốt nhạc đêm kệ cho ngoài kia mưa giăng kín lối cho đến lúc cửa xe bật mở… …
Con đường vào nhà nàng nước ngập kín. Cuồn cuộn. Nàng đang định cúi xuống tháo đôi giầy 9 phân ra khỏi chân để lội xuống thì gã đã bế bổng nàng lên. Cuốn tròn nàng trong vòng tay vạm vỡ của hắn. Gã lội sang đặt nàng vào tận bậc tam cấp khô ráo rồi quay gót bước.
Nàng sững lại. Bàng hoàng.
Hình như trên trán nàng vừa thoáng một nụ hôn.

*****
Cả tuần sau đó nàng thức giấc bởi tiếng pip pip của tin nhắn. Của một lời chúc ngày mới với một bình hoa tươi thắm trong nắng sớm.
Cả tuần nàng chờ câu chúc ngủ ngon của gã.
Cả tuần nàng thấy da thịt của mình vấn vương….

*****
Bỗng nhiên gã ốm. Gã nhắn cho nàng một tin thông báo khô khốc thế giữa lúc nàng đang say sưa giảng cho học sinh về “Sóng” của Xuân Quỳnh. Nàng hấp tấp đánh xe đến khi tiết dạy vừa hết. Gã đã lừa nàng bằng một ly caphe bên hồ. Rồi chẳng hiểu gã nói những gì mà nàng quên cả thời gian cho đến lúc trời chiều tím thẫm. Gã như một thằng bé con rủ nàng đi ăn bánh cuốn- cái món ngày xưa ở B2 nàng vẫn hay tự làm mỗi sáng chủ nhật. Chúng cùng ăn. Rất ngon.

*****
Cả gã và nàng thi nhau kể chuyện ngày xưa. Nàng đâu có biết trong đôi mắt của hắn thoáng buồn khi gã kể về mối tình đầu của hắn. Nàng đâu biết nàng là ai…..
Bỗng lắc rắc. Mưa. Mưa thật. Cả hai vội chui vào xe của nàng. Nàng đưa gã về.
Nhưng hình như con đường hôm ấy mưa quá xa. Nàng đạp phanh cho xe dừng nơi cuối con phố nhỏ nhà gã. Đèn đường mờ đỏ. Vẫn bản nhạc Trịnh không lời. Gã bất chợt quàng tay qua vai nàng. Kéo nàng sát lại phía gã. Thật chặt.
Nàng không định chống cự. Bàn tay nàng lọt thỏm trong tay gã. Bờ vai nàng run lên nhè nhẹ. Môi gã thật nóng bỏng…
….
Ngoài kia trời vẫn mưa. Mưa làm nhòe hết cửa kính. Mưa che hết đèn đường. Mưa quên lối về của người đàn bà đã ngoại tứ tuần.
….
Nàng không muốn mình là một con gà mái ấp bóng.
Nàng muốn được quên gã.
Nhưng nàng lại muốn được sống cảm giác của những đêm mưa.
Và vì thế nàng trốn chạy chính mình
Nàng tựa ngực vào biển đêm… thổn thức… …

HN, 23h ngày 14-10-2015
‎Nguyễn Thư